Bài dự thi của anh Vương Hữu Thái, cựu học sinh La San Lam Sơn, Buôn Mê Thuột.
Anh Thái gửi về ban tổ chức cuộc thi La San 150 Năm hai bài dự tmỗi bài mang đậm ký ức La San.
Anh Thái gửi về ban tổ chức cuộc thi La San 150 Năm hai bài dự tmỗi bài mang đậm ký ức La San.
NHỮNG NGÀY THÁNG ÊM ÁI TUỔI THƠ
Trong ký ức của tôi vẫn còn lưu dấu, dầu có một phần nhạt
nhòa nào đó những ngày tháng tươi đẹp nhất một đời người, mà qua chuỗi thời
gian dài đằng đẵng thấm thoát bấm đốt ngón tay cũng đã tròm trèm nửa thế kỷ thật sự xa rời, thật sự không còn bên
mình. Như một giấc mơ tưởng chừng dài lắm, thế mà hóa ra lại ngắn ngủi đến
không ngờ…Cũng kể từ ngày xa rời mái trường LaSan lưu dấu ấy, các Frère ấy, thầy
cô và bạn bè ấy…sau những lúc nhọc nhằn, khắc khoải trong cuộc mưu sinh, bề bộn
những lo toan tính toán tôi cũng dành lại
giờ phút nhìn lại đời mình, trong đó hình ảnh thời tuổi thơ ngộ nghĩnh,
chan hòa những yêu thương luôn ngự trị và thổn
thức trong trái tim tôi. Qua cuộc hành trình không thể quên điểm xuất phát,
cũng từ đấy bao giờ cũng là sự chộn rộn, náo nức, hy vọng. Với tôi điểm khơi
nguồn hành trình tuổi thơ được xem như phút khai tâm đầu đời và nó luôn dẫn dắt
tôi qua khoảnh khắc êm ả, trong veo như dòng suối.
Mái trường đầu tiên thời thơ ấu của tôi là Trường Tiểu Học LaSan Lam Sơn Ban Mê Thuột, tọa lạc trên mảnh đất
rộng rãi mặt trước nhìn xa thấy thấp thoáng dãy nhà dài của các Soeur Dòng Bác Ái Vinh Sơn [1] bên hông
phải là đường Cường Để (nay là đường Nguyễn Văn Trỗi) ,phía trước mặt trường
là đường hẻm Hàm Nghi với mặt cắt ngang
là đường Võ Tánh chạy dài đến vùng Châu Sơn, cánh hông trái trường là khu đất rừng
hoang vu dốc lượn đến con suối Bà Hoàng, được ngăn cách bởi hàng rào kẽm gai
ngăn không cho học sinh vượt qua, nên nhiều trái bóng tròn của lũ học trò nếu
vô ý đã rơi xuống khu này khó tìm lại. Quang cảnh thập niên 60 ấy còn sơ khai đến
nỗi tôi nhìn thấy từ xa từng đám Bằng Lăng cổ thụ cao sừng sững và trập trùng
dãy núi xanh hiện lên tầm mắt, ngay trong sân trường có hàng phượng vỹ gốc lớn
xum xuê, thường nở hoa đỏ rực mỗi độ hè đến và là nơi lũ trẻ hay tụ tập giờ ra
chơi
Lúc đặt chân vào lớp Mẫu Giáo thì tôi nghe Bố nói đó là ngày
“Khai Tâm” tức là đánh dấu ngày đầu
tiên cắp sách đến trường để thầy cô dạy viết nét chữ đầu, soi rọi trí khôn mở đầu
cho tương lai và cái tên gọi như thế trở nên quen thuộc với nhiều gia đình
trong vùng. Bố tôi kể rằng sở dĩ chọn trường LaSan dầu trước đó tôi được chấp
thuận vào một trường công lập cách nhà một cây số, vì nhà tôi có truyền thống đạo
Công Giáo trước hồi di cư nên Bố Mẹ muốn tôi hấp thụ nền giáo dục KiTô ngay từ
thưở ấu thời, mà cách tốt nhất là trao phó cho các Frère . Khi đó uy tín cùa
Dòng LaSan đã được nhiều người trong vùng biết đến, kể cả người ngọai đạo.
Lần theo lịch sử , khu trường LaSan đầu tiên được tọa lạc
trên mảnh đất của nhà thờ Thánh Tâm giữa trung tâm thị xã, kể từ khi 4 Frère đầu
tiên đặt chân đến Ban mê thuột năm 1959,và niên khóa LaSan 1959-1960 khai giảng
cấp bách ngay sau thời gian ngắn chuẩn bị. Chỉ vài năm sau các dãy nhà không đủ
chỗ vì số học sinh theo học ngày càng tăng nhanh [2] nên từ
tháng 06/1963 LaSan Ban Mê Thuột được tách thành 2 trường: Tiểu Học LaSan Lam Sơn và
Trung Học LaSan Đồi [3]( hay còn
gọi là LaSan Kbuôn)
Địa điểm LaSan Lam Sơn
trước đây là một xưởng sủa chữa Cô Nhi Viện Térésa của các soeur được Đức Cha Paul –Seitz [4] trao lại
cho các Frère Dòng LaSan lập trường học vì nhu cầu giáo dục trong vùng đang gia
tăng mạnh mẽ. Còn LaSan Đồi được xây trên mảnh đất rộng hơn 60 hécta cách thị
xã 3 km về hướng nam trên quốc lộ 14 giữa buôn Ale A và Ale B.
Theo lời anh tôi (cũng học LaSan từ nhỏ đến Tú Tài II) kể lại
thì ngày “ Khai Tâm” vô cùng trọng đại
vì cha hoặc mẹ, nếu quá bận bịu phải cử anh chị lớn đến tham dự ngày khai giảng
bắt đầu lúc 8 giờ sáng tại khuôn viên nhà trường, thường thường ít phụ huynh vắng
mặt và dẫn con đến sớm để làm quen với không khí nhà trường. Sau tiếng trống
tùng tùng vang dội thì Frère Giám Học và các thầy cô hướng dẫn học sinh sắp
hàng ngay ngắn thứ tự (trước đó đã có danh sách các lớp dán trên bảng đen trước
văn phòng), đặc biệt lớp Mẫu Giáo thường khá vất vả nên phụ huynh phải túc trực
ngay phía sau để tạo sự an tâm cho các
em nhỏ , nhiều đứa đã khóc lóc vì bỡ ngỡ và Frère hay thầy cô sẽ đến dỗ dành,
khuyên nhủ…cũng có thể vì cái “uy” của chiếc áo chùng đen và mảng trắng ở cổ
Frère mà nhiều em đã nín thinh , phần tôi tuy có bỡ ngỡ nhưng không đến nỗi
khóc lóc, và theo anh tôi kể thì tôi vinh hạnh được Frère Hiệu trưởng đến xoa đầu…
Sau khi chào cờ thì Frère Hiệu Trưởng có lời khái quát về việc
học hành, kế tiếp cả trường đọc kinh Lạy Cha, Kính mừng, Sáng Danh như để nhắc
nhở mọi người dâng lên Thiên Chúa tâm tình năm học mới. Frère Giám Học hướng dẫn các em
trật tự vào lớp với thầy cô giáo đi kèm.Buổi đầu tiên chỉ để làm quen với
trường lớp và vui chơi,cho đến khi tiếng trống tan học vang rền, người nhà đón
con em mình về thì các Frère mới an
tâm…Thế mới biết nỗi vất vả của cha mẹ, rồi các Frère trong ngày khai giảng biết
diễn tả thế nào cho hết, gia đình tôi cũng tỏ vẻ an tâm trước sự lo lắng của
các Frère và tôi sống trong những ngày
đầu êm ả đó dưới mái gia đình và nhà trường.
Hồi ấy nhà tôi nằm ngay đầu đường Hàm Nghi (nay là đường Trần
Phú), nên tôi chỉ đi bộ đến trường mất mươi phút, tôi quên không kể khu Lam sơn
là khu đông đảo người lao động làm đủ mọi ngành nghề như buôn thúng bán bưng,
làm thợ, làm nông…đa phần là bình dân. Lũ trẻ như tôi thường rủ nhau đi học sớm
để còn la cà vui chơi, ngặt nỗi con đường đến trường là đường đất nên mùa nắng thì bụi bẩn mà mùa
mưa thì mặt đường sình lầy những vũng nước do mấy chiếc xe “be” chở gỗ đi
ngang, tụi trẻ phải đi nép hai bên mé đường nếu sơ ý hay nghịch ngợm rất dễ bị
vấy bẩn bùn đất nhão nhẹt lên bộ đồng phục . Hồi ấy từ lớp Nhất đến lớp Ba [5] phải học
ngày hai buổi, riêng năm lớp Ba có thêm môn Pháp Văn nhưng từ năm lớp Tư lại
bãi bỏ môn này và chuyển sang học Anh Văn cũng như chương trình đổi lại học chỉ
có một buổi sáng. Tôi nhớ cổng trường là nơi các chiếc xe đạp bán dạo đủ thứ
hàng quà như kẹo kéo có quay số, bánh bò, cà rem…rồi các bà bán bánh mì,
xôi…thường tụ tập bán cho học sinh, sau đó trong nhà trường cũng tổ chức một quầy
bán hàng ăn sẵn vì ở ngoài thường mất vệ sinh. Tôi vẫn nhớ nhiều buổi sớm Mẹ
tôi phải lục đục chiên cơm hoặc hâm nóng cơm nguội bằng củi cho chúng tôi lót dạ
đi học, một phần để tiết kiệm quà sáng, trong lúc chúng tôi cố nuốt phần ăn nhiều
khi thấy ngán ngẩm thì cùng lúc đó Bố tôi lại lặng lẽ dắt chiếc xe đạp lủi thủi
đến công sở như thường lệ…
Năm học lớp Nhì tôi được các Frère dạy lớp Giáo Lý để sau đó
chịu phép Rước Lễ Lần Đầu do một Linh Mục đến trường dâng thánh lễ. Gần kỳ
hè 1967 tôi lại lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức
cũng do các Frère dạy Giáo Lý. Ngày đó khá đông học sinh LaSan Lam sơn tụ tập về
nhà thờ Thánh Tâm cùng với các nhóm giáo lý khác để dự thánh lễ do Đức Cha Paul- Seitz( thường gọi là Đức
cha Kim) ban phép trong buổi lễ trọng đại nhất cuộc đời thời thơ ấu của tôi,
cho đến nay tôi không thể quên đã có 100 em sau nghi thức chịu phép đã được hôn
nhẫn Đức Cha, một nghĩa cử cao đẹp thể hiện sự ưu ái của vị Cha chung với những
người con bé dại. Chính ánh mắt nhân từ,nụ cười khả ái của Đức Cha cũng để lại ấn
tượng không hề phôi phai về vị mục tử hết lòng lo cho đoàn chiên, ngoài mục vụ
Đức Cha luôn quan tâm đến các nhu cầu bác ái xã hội, trong đó có giáo dục với biết
bao khó khăn gian nan trải dài trên vùng đất rộng lớn xa xôi cách trở… đây là
thánh lễ Thêm Sức cuối cùng của Đức Cha Kim tại Ban Mê Thuột.Tôi cũng luôn nhớ
đến Cha GiuSe Trịnh Chính Trực, lúc
đó là Chính Xứ nhà thờ Thánh Tâm tại thị xã [6] và trước
đó là Cha GB.Trần Thanh Ngoạn đã quan
tâm gầy dựng buổi đầu sơ khai cho sự có mặt của Dòng LaSan tại vùng đất cao
nguyên . Tôi cũng mãi nhớ đến hình ảnh Frère Hiệu trưởng Salomon Minh (Lê Văn Hộ) đã luôn lo gìn giữ mặt đạo đức cho chúng
tôi và thánh lễ hôm đó luôn có Frère bên cạnh
như muốn nói lên tình nghĩa của vị sư huynh với thế hệ học trò, và nhờ
thế mà hình ảnh của Frère đã theo chúng tôi đến hết cuộc đời, mãi mãi không bao
giờ quên.
Lúc đó tôi cũng có nhiều kỷ niệm với một bạn thân cùng lớp là
Ngô Hằng Tiến,được gọi là Tiến mập vì nó to con mập mạp híp cả mắt, nhà ở đầu
đường Y Jut gần ngôi đền miếu thường tổ chức “lên đồng”, nên nó thường rủ tôi đến
xem. Tôi còn nhớ hình ảnh người đồng cốt nhảy múa theo tiếng đờn cò kéo ò e rồi
tiếng phèng phèng với khói nhang nghi ngút, nhưng tôi cũng không thích nghi lâu
dài với hình ảnh này…nó giỏi Toán và thường hướng dẫn tôi những bài khó,nhưng
niên khóa sau nó phải theo gia đình đi tỉnh khác…
Cũng trong năm 1967 đó, một sự kiện quan trọng khác đã đến
trên vùng đất cao nguyên hùng vỹ, năm đó tôi học lớp Ba. Đó là ngày 22/08/1967
dưới sự dẫn dắt của Frère Hiệu trưởng,các học sinh LaSan đã tụ tập đến nhà thờ
Thánh Tâm [7] để chào
đón vị Giám mục tiên khởi của Giáo phận Ban Mê Thuột, được tách ra từ Giáo phận
KonTum, đó là Đức cha Phêrô Nguyễn Huy
Mai. Trước đó hai tháng trời tin vui này đã lan tỏa khắp các nơi trong tỉnh
vì trước quyết định của Tòa Thánh Vatican, kể từ nay tân Giáo phận sẽ có bước
phát triển mới trên con đường mục vụ, bởi số giáo dân đang gia tăng mạnh mẽ và
việc truyền giáo trở nên cấp bách,trong đó có đồng bào dân tộc và các trường
công giáo bước vào thời kỳ phát triển mới… Các Frère cũng có những chuẩn bị
tinh thần để đón nhận sự kiện trọng đại này như giải thích cho học sinh biết thế
nào là chức vụ Giám Mục, Giáo phận là gì ?...để
chúng tôi không ngỡ ngàng và cùng hòa nhịp vui mừng chung với mọi người.
Hôm đó chúng tôi mặc đồng phục xếp hàng theo sự sắp xếp của ban tổ chức, tôi
còn nhớ cả một rừng người tham dự phá tan cái sự tĩnh lặng êm ả của xứ sở cao
nguyên từ bấy lâu nay, và tạo nên một sự nô nức náo nhiệt chưa từng thấy. Khi
đoàn xe mô tô từ phi trường tiến vào thị xã, những tiếng vỗ tay luôn vang dội
không ngừng và chuông nhà thờ đổ từng hồi, nhất là khi vị tân Giám Mục về đến
khán đài được dựng lên ở ngã Sáu, có sự hiện diện của các Giám Mục và quan
khách khắp nơi…Dù được dặn dò kỹ lưỡng của các Frère, nhưng chúng tôi cũng
không thể nào đứng mãi một chỗ trước cảnh vô cùng náo nhiệt ngày hôm đó, và nhớ
mãi hình ảnh sự kiện long trọng này.
Cùng năm ấy những chiếc xe HonDa Dame, thường gọi là kiểu C50 màu đỏ hay xanh lá cây bắt đầu
xuất hiện trên đường phố Ban Mê cũng tạo cho tôi những ngạc nhiên háo hức, khác
xa với các kiểu xe trước đó như MobyLette,
VeloSolex…hay lịch lãm như Vespa,
LamBretta của Ý. Mỗi khi chiếc HonDa chạy ngang là bọn trẻ chúng tôi và cả người lớn thường ngoái cổ nhìn theo ,
thậm chí nếu cho lên xe chạy thử cũng ngượng ngạo vì không quen sử dụng đạp
chân. Hồi ấy người ta bàn tán chắc xe Nhật xài mau hư chứ không bền như Âu Châu
…nhưng rồi khi HonDa đàn ông 66, 67
kiểu SS50 tay lái ngắn ngủn xuất hiện, với tốc độ nhanh hơn máy mạnh hơn, người
ta đã tin tưởng ở xe Nhật, thời đó thanh niên tuổi đôi mươi mà được chạy xe Dame được kể là hãnh diện lắm rồi, còn học
sinh trung học chỉ ao ước chiếc xe đạp đời mới là quá đủ…Quãng thời gian ấy chiếc
máy chụp hình để ngang tầm mắt bắt đầu xuất hiện, thay cho chiếc máy cồng kềnh
khi chụp phải đặt ngang thắt lưng quần rồi cúi đầu xuống mà chỉnh sửa tọa độ
trước khi bấm máy…lứa tuổi tôi xem đó như cái gì cao siêu lắm và không biết kế
tiếp sẽ là phát minh nào nữa ?…trong lúc đó những chiếc xe “ thổ mộ” đậu ở cuối đường AmaTrangLong chở khách đã dần dần vắng
bóng khiến tôi nhớ lại những lần cùng với mấy đứa bạn trong lớp ra cái bến xe
còn hôi nặc mùi phân ngựa để nhìn ngắm mấy chú “tuấn mã” tràn đầy sinh lực đang
nhởn nhơ nhai cỏ…hay những lần tôi theo Mẹ ngồi phía sau thùng xe ngựa bằng gỗ
đi về cổng số 1, số 2.Thời đó “thổ mộ” là xe ngựa chở khách có 2 càng bằng gỗ
do một con ngựa kéo. Tôi thich nhất bác tài hay còn gọi là bác Xà Ích điều khiển chiếc xe thật điệu nghệ
với cái roi da dài quất trên lưng ngựa, trong khi chú ngựa bị che đi một phần cặp
mắt chỉ cho nó nhìn thấy phía trước từ hai ba mét,mục đích là để cho ngựa khỏi
bị phân tầm mà chạy lạc hướng dễ gây tai nạn chỗ đông người. Khi hai bánh xe chế
tạo bằng gỗ bắt đầu lăn tôi cảm thấy có những âm điệu lạ tai như là tiếng lộc cộc
vó ngựa giòn giã nện xuống dường, tiếng khua lộc xộc của cây xí ( thanh thép giữa
trục bánh xe) ,tiếng lục lạc leng keng ngân vang trên cổ ngựa, thỉnh thoảng lại
nghe tiếng cốc keng rời rạc từ cái chuông xe và cuối cùng là tiếng hý dài của
chú ngựa…Thật là lối xưa xe ngựa hồn quê cũ, sau này có Frère trong giờ học kể
chuyện tại sao gọi là chiếc xe thổ mộ,là vì xe có mui cong nhỏ trông như gò mả.
Lại có người cho rằng nó bắt đầu từ tên xe là “ thảo mã ” lâu ngày đọc lái ra
thành “ thổ mộ”…sau này tôi còn hiểu thêm kiểu xe ngựa ở cái xứ Ban Mê cũng gần
giống như ở vùng Lái Thiêu, lục tỉnh…nhưng hình ảnh này chỉ còn trong ký ức.
Thế hệ học sinh thời tôi luôn nhớ đến Frère Hiệu Trưởng Salomon Minh vì tính cách đạo đức, nhiệt
thành trong việc chăm lo giáo dục. Cuối tuần vào sáng thứ bảy là toàn trường xếp
hàng ngay ngắn để nghe Frère giảng giải
bài Phúc Âm Chủ Nhật sắp đến, cạnh đó có tấm bảng đen lớn vẽ minh họa hình Chúa
GiêSu hoặc các Tông đồ liên quan đến bài Phúc Âm. Sau đó cả trường đọc 10 kinh,
đáng chú ỳ là Frère giơ cao các ngón tay để theo dõi kinh đọc. Đây là chủ ý của
Frère giúp học sinh cần lưu tâm đến mặt đạo đức cụ thể sau một tuần học hành,
cho dù vẫn nhiều học sinh ngoại đạo theo học tại trường. Tôi còn nhớ hình như
là năm1966 hay 1967 gì đó ???...trường LaSan Ban Mê Thuột có cử vài đại diện học sinh
về LaSan TaBerd Sài Gòn tham dự Đại hội Học Sinh LaSan , đây cũng là niềm
vinh dự vì lần đầu tiên LaSan Ban Mê Thuột, một nơi xa cách về địa lý và sự di
chuyển cũng cách trở, lại được về một trường được xem như trung tâm lớn tham dự,
vì đã lâu quá tôi không nhớ rõ, nhưng hình như là các đàn anh tham dự đã kể bằng
tai nghe mắt thấy về trường Taberd, nơi đào tạo nhiều thế hệ học sinh với
phương pháp giáo dục đặc biệt và duy nhất trong hệ thống LaSan, cũng khiến
chúng tôi thêm niềm ước ao sẽ có một ngày được đặt chân đến thăm , nhưng rất tiếc
vẫn là giấc mơ xa vời trong hoàn cảnh bấy giờ…
Đến năm sau trường tôi lại xây dựng đài Đức Mẹ giữa khuôn
viên vườn hoa, có bốn lối đi nhỏ chung quanh. Lễ làm phép và khánh thành được tổ
chức long trọng vì chuẩn bị từ trước cả tháng, ngày đó Đức Cha Phêrô đến làm
phép và cũng là lần đầu tiên đến thăm trường kể từ khi nhậm chức Giám Mục Giáo
phận, tôi đã vinh dự được sắp xếp làm dàn chào để đón vị Cha chung từ ngoài cổng
trường và hôm đó có đồng ca bản Thánh Ca
bằng tiếng LaTinh có tên hình như là Chào
mừng thì phải ??? tôi chỉ còn nhớ vài câu như là vi vạt in lê te mùm/vi vạt in lê te múm…sau đó bong bóng được thả
lên từng chùm và cả trường diễn hành qua khán đài nhỏ có Đức cha hiện diện cùng
nhiều vị khách, kế tiếp là đồng diễn thể dục của các anh lớp 5 ,đó cũng là sự
kiện đáng nhớ của LaSan Lam Sơn trước khi Frère Hiệu trưởng SoLomon Minh đổi đi nơi khác, tôi nhớ
mãi hình dáng Frère mập mạp nhưng hơi lùn, khuôn mặt nhân hậu với cặp kính trắng
luôn ẩn chứa một vẻ nào đó thánh thiện…
Trường tôi cũng có bước phát triển khi Frère Vân Xuyên về đây, khoảng đất trống mà trẻ em hay đá bóng được xây
thành một sân bóng chuyền kiên cố, mà ngày đó hay gọi là sân baskert, với hai cột
rổ cao được xem là sân khá nhất các trường trong tỉnh, nên thường được mượn để
tổ chức các giải bóng chuyền học sinh. Tôi nhớ một Frère nữa là Ephrem Trần Ngọc Tú (nếu tôi không lầm thì sau
này làm Tổng Linh Hoạt LaSan Taberd)mỗi đầu tuần thường nhắn nhủ học sinh với
cái micro (tương tự như micro không dây bây giờ) nhưng hồi đó vẫn kèm một đoạn
dây ngắn để tiếp sóng,như thế cũng là tối tân lắm rồi… hình như là năm 1969 gì
đó Frère đã hướng dẫn một số học sinh trường tôi lên trung học LaSan Đồi dự Đại hội toàn trường LaSan
Ban Mê Thuột , trong đó có phần diễn hành, đồng diễn thể dục, cắm trại, thi hội
họa bích báo…chúng tôi phải mặc chiếc áo thun vàng ngắn tay có thêu hai chữ “
LASAN ” và khi đi ngang khán đài có quan khách đã hô vang khẩu hiệu “LASAN -
HIÊN NGANG” một cách dũng mãnh, nhờ thế đã giúp học sinh thưở đó dù chưa khôn lớn
hẳn cũng nuôi một hoài bão là lên trường LaSan Đồi học tiếp sau khi học ở Lam
Sơn. Những sự kiện tưởng chừng như bình thường, nhưng đã khiến hầu hết học sinh
luôn đặt niềm tin và trong tâm trạng náo nức…theo tôi hiểu phần lớn cũng nhờ sự
dẫn dắt, điều khiển thật tuyệt vời của vị huynh trưởng là Frère ColomBan Đào-Hiệu trưởng Trung Học LaSan Đồi(trong thời kỳ trước năm 1969)bởi
vì lúc đó tuy có cơ sở riêng biệt, nhưng LaSan Lam Sơn vẫn nằm trong sự điều
hành chung của LaSan Đồi, như lời ví von là trường
Mẹ và trường Con, tuy hai mà một tuy một mà hai.
Thời kỳ đó thế hệ đàn anh tại trường mẹ, cụ thể là lớp Đệ Tam, Đệ Nhị [8] luôn là
đầu tàu trong các sinh hoạt văn hóa thể thao, kể cả khi phải thi đấu các giải ở
cấp toàn tỉnh luôn đoạt thành tích cao,và là niềm tự hào cho học sinh chúng tôi
suốt thời kỳ đó. Dù thời gian đã quá lâu, nhưng tôi vẫn nhớ khí thế như ngọn lửa
khi các anh biểu diễn thể dục với tiết mục cột
tháp, tức là từng tốp vòng tròn 10 người leo lên vai nhau thành 5 tầng
…trong tiếng vỗ tay của nhiều học sinh trường khác (hình như tại sân vận động),ngoài
ra khi tham dự ở hầu hết các tiết mục biểu diễn văn nghệ, võ thuật, trò chơi lớn
với mục đi tìm kho báu( mật thư)…luôn luôn các anh đoạt giải nào đó, xứng đáng thể hiện thế hệ
LaSan trưởng thành trước khi rời mái trường để bước sang cuộc hành trình tương
lai khác. Đáng nhớ nhất là anh Vũ Đình Kỳ,
lớp Đệ Nhị tướng mạo to con, ăn nói mạnh bạo,chơi đá banh và sinh hoạt rất sôi
nổi được các Frère tin cẩn trao phó nhiều việc…lại được nhiều lớp dưới kính nể,
về sau anh vào quân ngũ và khi tôi lên LaSan
Đồi thì anh là Trưởng Ban Liên Lạc cựu Học sinh LaSan.Tôi nhớ một dịp nọ trở
lại trường cũ ,anh được các Frère mời kể chuyện cho chúng tôi nghe về truyền thống,
anh vẫn oang oang như ngày nào kể về thành tích ngày tháng cũ và khuyên nhủ
chúng tôi phải tiến lên phía trước…
Năm 1969,phi thuyển
Apollo đổ bộ nguyệt cầu đã làm nức lòng thế hệ học trò, các Frere và thầy
cô kể cho cả trường nghe sự kiện có một không hai này,trí óc chúng tôi tưởng tượng
sẽ có ngày nước Việt chế tạo được phi thuyền và phi hành gia cũng người Việt,
ngày đó còn rất xa nên học trò phải
chuyên cần học hành để điều ước đó thành hiện thực, trong khí thế đó thì ngày
Trung Thu Frere tập hát sôi nổi thằng cuội
yêu chị hằng nga, nói dối ông bà lên sống mặt trăng( ố tang tình tang ố tang
tình tình)/ kể từ khi cuội ra đi, làng xóm không ngờ cũng nhớ cuội ghê (ố tang tình tang ố tang tình tình)… hòa
với tiếng trống điệu lân trong buổi liên hoan nhẹ ở trường ban ngày, thế hệ tôi
luôn thuộc nằm lòng bài tết trung thu đốt
đèn đi chơi, em đốt đèn đi khắp phố phường, lòng vui sướng với đèn trong tay em
múa ca dưới ánh trăng rằm,tùng tùng tùng…
Năm ấy tôi chơi thân với bạn Lê Thanh Hoàng, nhà ở đầu đường Phạm Phú Quốc, là cháu Cha Phaolô Lê Thanh Thiên – quản lý Chủng Viện
Lê Bảo Tịnh trong thời kỳ mới thành lập. Tôi hay ăn cơm nhà nó và cuối tuần
theo nó lên chiếc xe nhỏ màu xanh của
Cha để đi cây số 5 nơi đang xây Tiểu Chủng Viện, nhờ những dịp như thế tôi được
Cha Augustino Nguyễn Văn Tra - Giám Đốc tiên khởi, nhận làm
con thiêng liêng để cuối năm tôi chuẩn bị thi vào lớp 6 Chủng Viện, lúc ấy tôi
rất siêng năng sáng nào khoảng 4 giờ rưỡi khi hết giờ giới nghiêm cũng theo Mẹ
tôi đi lễ tại tòa Giám Mục gần nhà., dù là thánh lễ riêng của Dòng Nữ Vương Hòa
Bình và chủng sinh nhưng giáo dân ở ngoài vẫn được tham dự. Nhưng rất tiếc kỳ
thi chủng sinh tôi đã rớt, vì hình thức tuyển khá gắt gao với hai điều kiện: học
vấn và đạo đức( kể cả gia đình) , nếu trúng tuyển có thể tôi đã bước sang ngã rẽ
hướng đi khác trong cuộc đời học sinh rồi!
Ngoài giờ học tôi và bạn Hoàng say mê tìm đọc truyện tranh rất
nổi tiếng của Anh, Mỹ như LucKyLucKe
với anh chàng cao bồi cỡi ngựa phóng như bay, có khuôn mặt xương xương dáng gầy
gầy, chuyên đi trừ gian diệt bạo và là hiện thân anh hùng miền viễn tây. Rồi đến
Aterix & Obelix mà hiện giờ tôi
quên rất nhiều…ngoài ra có nhân vật TinTin,
một thiếu niên đầu lưa thưa mấy sợi tóc nhưng thông minh nhanh nhẹn như con
sóc, chuyên xông pha vào nơi khó nguy để lần ra các đầu mối trộm cướp,làm ăn
phi pháp có hại cho dân lành…với tình tiết vô cùng hấp dẫn, có tính giáo dục
lôi cuốn các độc giả nhí. Vài nhân vật nữa là Batman, Superman, tức là người dơi với tài biến hóa nhanh như chớp
khi xuất hiện khiến kẻ gian ác phải khiếp sợ, rồi Xì Trum…Các truyện tranh này rất dài, thường thì các tờ báo lớn, ví
dụ Văn Nghệ Tiền Phong chỉ đăng mỗi
tuần có hai trang(cốt truyện và họa sỹ nước ngoài nên phải mua bản quyền) nên
nhiều khi đang xem hào hứng bỗng chợt tức giận vì chạm phải dòng chữ “ kỳ sau tiếp”,
như thế theo dõi kỹ cũng tốn công sức nhưng tôi và bạn Hoàng nghĩ kế rủ nhau đến
nhà sách “Văn Hoa” lớn nhất thị xã, đối
diện với nhà hàng DarLac trên đường Quang Trung, là nơi cứ khoảng 10 giờ
sáng thì các loại báo phát hành ở SàiGòn được tập trung phân phối tại đây, do
đó chúng tôi cũng len lỏi vào đọc ké, được cái truyện tranh đọc rất mau mà dễ
hiểu, nhiều lúc ông chủ bề bộn công việc khi thấy bọn tôi cũng nhắc đứa nào ăn trộm thì coi chừng tao nhốt đó nghe! ở sân trường giờ ra
chơi, tôi kể lại truyện đã đọc cho bạn bè trong lớp nghe, cứ thế bọn trẻ rỉ tai
nhau…mà biết hết nội dung, chứ tiền đâu mà mua báo theo dõi dài dài. Cuối lớp
Năm thằng Hoàng theo gia đình về SàiGòn và nó học ở DonBosco Gò Vấp. Tôi cũng
nhớ người bạn nữa là Phạm Quốc Thành,
học từ lớp Tư thường có xe hơi đưa rước vì con nhà quyền thế, có kiểu cách “chững
chạc” khác hẳn với mấy đứa trong lớp vì
quần áo tóc tai luôn tươm tất,xưng hô với bạn bè là tôi với bồ thay vì mày tao, tuy vậy cũng không tỏ ra kênh
kiệu gì cả. Nhà nó ở cuối đường Hoàng Diệu với căn nhà gỗ một tầng trên khu đất
rộng, giống như biệt thự. Tôi có nhiều kỷ niệm với nó, có lúc tự hỏi không biết
bây giờ nó bôn ba ở phương nào nhưng mới đây nghe nói nó đang ở bên Đức…
Tôi còn nhớ một sự kiện
khác là Tuần lễ Học Đường Công giáo
được tổ chức sau khi Tân Giáo Phận được hình thành, đây là dịp để trường LaSan
thi thố với các trường Công Giáo khác ở nhiều lãnh vực như : thi Giáo Lý, thể dục
thể thao, cắm trại, hội chợ, trình diễn văn nghệ và sau cùng là lễ bế mạc tại
sân vận động tỉnh…nhiều trường ở xa cũng có mặt như Quảng Đức, Phước Long…Không
thể quên ngày sinh hoạt cắm trại tại Thác Nhà Đèn, lúc các cô cậu nhỏ tụ tập dưới rặng đồi thông
để sinh hoạt chung, có một Cha Xứ đã kéo cây đàn Ácmonica tập bài Trả lại tôi là tuổi trẻ mênh mông chúng mình
như lúa reo trên ruộng đồng, dù mưa tuôn dù bão cuốn bông lúa vàng cuồn cuộn
gió đưa lên, dù bom rơi dù súng tới bông lúa ngời vượt lửa khói lên khơi…một
bài ca chất chứa niềm tin với khát vọng tuổi trẻ bay cao bay xa như tiếng thông
reo, tiếng thác đổ, cùng với nắng với gió…hay như nào về đây ta họp mặt cùng nhau, cuộc đời vui thú có lúc này thảnh
thơi. Anh với tôi ta cùng sống vui cho trọn ngày, rồi mai này chúng ta lại gặp
nhau…Các bài hát luôn thổn thức trái tim học sinh để rồi khi chia tay ra về,
với từng đoàn đi bộ trên vai vác lều chõng, tốp khác đi xe đạp…mà lòng tiếc nuối
một cái gì đó, nhưng thôi vì cuộc vui nào cũng sẽ trôi qua! Tôi vẫn nhớ nhiều học
sinh LaSan không theo đạo cũng tích cực tham gia suốt một tuần lễ, và Lasan là
trường có các hoạt động sôi nổi nhất.
Khi tôi lên lớp Năm thì có Frère Hiệu trưởng mới, hình như
tên là Frère Vinh hay là Vital Quang tôi không nhớ rõ, có giọng
nói rặt nam bộ, dáng cao lớn, khá hiền từ và Frère đã lập nơi chăn nuôi thỏ, dê
…với sở thích yêu thiên nhiên cho đến tận năm 1975, . Tôi đã sống trong những
giờ phút quan trọng trong buổi giao thời- chứng kiến sự chuyển giao giữa cái cũ
và cái mới – trong thế giới không ngừng chuyển động và ảnh hưởng rất sâu sa đến
thế hệ chúng tôi với nhiều cách khác nhau, tùy theo sự nhận thức và cảm nhận của
từng người, và như thế mái trường là nơi hun đúc tâm trí đã định hướng cho
chúng tôi phần nào trong lằn ranh phân định ấy.
Mùa hè niên khóa
1969-1970, tôi đã kết thúc thời gian theo học tại trường LaSan Lam sơn [9] để tiếp
tục lên lớp 6 tại Trung Học LaSan Đồi.
Đó là quãng thời gian đẹp nhất một đời người mà ngay lúc ấy tôi khó tưởng tượng
ra nổi. Cám ơn các Frère. Cám ơn các thầy cô giáo như thầy Khương lớp ba, thầy
Hoàng, rồi thầy…mà lâu quá tôi không nhớ nổi cái tên nhưng khuôn mặt ngày ấy
tôi vẫn nhớ rõ, và với muôn vàn kỷ niệm thân thương không phai nhòa nhưng chứng
tích và thứ tự từng sự việc lớn hoặc nhỏ, nhiều lúc tôi vẫn khó xác định nổi
cái mốc thời gian.
LaSan Lam Sơn là dòng suối trong lành với hoa quả
tươi xanh ở hai bên bờ, đã ân cần nuôi dưỡng tâm hồn và khai tâm cho tôi những
ngày đầu đời.Và đáng yêu biết dường nào quãng thời gian đã cho tôi đi hết cuộc đời
ấu thơ.
Tạm biệt những mùa hè mải miết chơi đá dế, chơi tạt lon, chơi
đá cầu, thả diều…và chơi năm mười mười lăm hai mươi… và nhiều trò thời trẻ con
khác, tạm biệt mái trường thân yêu, ngày mai tôi đi rồi đó nhé!.
[1]
Khi Giáo Phận Ban Mê Thuột được thành lập, thì khu đất thuộc về Dòng Nữ Vương
hòa Bình.
[2] Khu đất này về sau giao cho các soeur Dòng Nữ
Tử Bác Ái Vinh Sơn để lập Trường Trung Tiểu học Vinh Sơn, dạy từ Mẫu Giáo đến
lớp 9 tọa lạc trên đường Phan Chu Trinh và Đại Lộ Tự Do.
[3] Về
sau mở thêm cấp Tiểu Học vì số học sinh tăng mạnh.
[4]
Đức cha Paul – Seitz sinh ngày
22/12/1906 tại Le Havre
- Pháp, thụ phong Giám Mục Giáo
Phận Kon Tum ngày 24/11/1960, hồi ấy bao gồm: KonTum, Pleiku, Ban Mê
Thuột. Đức cha rời Việt Nam
15/8/1975 và qua đời 24/02/1984 tại Paris
–Pháp.
[5]
Trước 1970, bậc Tiểu Học ngoài Mẫu giáo gồm các lớp: Nhất , Nhì, Ba, Tư, Năm ( lớp1-2-3-4-5 bây giờ)
[6]
LM. GiuSe Trịnh Chính Trực (1925-2011) được tấn
phong Giám Mục phó ngày 15/8/1981,và là Giám Mục Chính Tòa Giáo Phận Ban
Mê Thuột năm 1990 sau khi Đức Cha Phê rô Nguyễn Huy Mai qua đời 4/8/1990
[7]
Sau đó trở thành Nhà thờ Chánh tòa.
[8]
Trước 1970 Trung Học Đệ I Cấp gồm các lớp: Đệ Thất, Đệ lục, Đệ Ngũ, Đệ Tứ (Lớp
6-7-8-9 bây giờ) Đệ II Cấp gồm các lớp:
Đệ Tam , Đệ Nhị. Đệ Nhất( 10-11-12 bây giờ)
[9]
Ngừng hoạt động 10-03-1975, và hiện nay là Trường Bồi Dưỡng chính Trị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét